Hôm nay vớ được cái áo
xanh, chụp xừ mấy bức mặt xanh như tàu lá.
Ơ, thế mà nhớ bỏ xừ,
khiếp, người đâu mà lạ, cứ hét ầm qua màn hình. Giờ này mà còn
bấu, còn véo, còn hờn giận, còn…mà thôi, chả dại dài dòng.
Lạ nhỉ, nghe bảo bài hát
Caffe chiều Yên Phụ bác Lê Mây phổ ẵm giải nhất bài hát về HN năm nay
à, nghe vậy nhưng cái tính mình nó đoảng, nghe xong quên béng, thôi để
lúc rảnh ngó ngấp cũng được, gì thì gì, cũng là đứa con tinh thần.
CÀ PHÊ CHIỀU YÊN PHỤ
Đặng
Hà My
Phố cũ
Quán xưa
Buổi chiều lơ đễnh
Nắng đã nhạt màu
Gió đã heo may
Lá đã lạnh gầy
Đường rộn ràng
Mà tựa hồ rêu phủ
Những nhành cây
Vẫy mỗi bước say say
Câu hát quen
Giọt cà phê thì lạ
Mơ hồ
Tí tách nhớ quên
Lá sen cuối mùa lay chân trời sóng vỡ
Vẽ mặt hồ
Bóng đàn chim
Vỗ cánh về phương nao
Vẫn chưa nhạt hương
Một chiều hoa sữa
Phố gọi vào đêm
Từng ngọn gió lao xao
Tí tách cà phê
Nơi quán chiều Yên Phụ
Em cũng mơ hồ
Quên
Nhớ
Giữa nôn nao...
----
Hôm qua lại nhận được một bài thơ của mình được phổ nhạc do Cẩm Vân hát.
----
Hôm qua lại nhận được một bài thơ của mình được phổ nhạc do Cẩm Vân hát.
Có nhà bác Cá Gỗ thì mình yêu quí lắm, vì nhà ấy phổ cho mình nhiều bài rất xúc động, mà chưa bao giờ mời lão được cốc trà mạn, mình còn rắp tâm đòi catse cảm xúc nữa ấy chứ.
Được cái, mình biết tính mình…
Từ từ đã bóng đêm, rồi
tôi sẽ cưỡi lạc đà, đi tìm giọt nước trong sa mạc. Mà đã tìm thấy
một giọt rồi thì cũng từ từ, có ai tham mà nốc cả cốc nước bao
giờ, uống nước chừa cặn, chuyện đó là ở Việt Nam mình. Chứ dân Đức
á, nốc đến giọt cuối, vớ vẩn liếm cả nốt thức ăn còn sót trong
đĩa. Người ta đồn vì tiết kiệm nên nó giàu. Còn mình, có giàu bao
giờ đâu mà tiết kiệm.
Mình mê dân Đức ở cái
đoạn lừ lừ tàu điện, chả nói chả rằng, nhưng đã mở mồm ra thì coi
chừng. Mà đã giúp thì giúp đến nơi, không đòi lại quả bao giờ.
Mới lại đang nói cái
đoạn dở dang, là mình cũng hân hạnh được quen biết một số người nổi
tiếng vành vạnh, phổ nhạc cho mình và rất biết ơn. Ân
tình bỏ trong lòng thôi, chả quen viết ca ngợi., ai lại viết điếu văn
trước ngày tận thế bao giờ. Cũng
như người phương Tây không bao giờ chúc mừng sinh nhật trước, kể cả
trước một phút, họ bảo unglück (không may mắn).
Mình cũng im như thóc
ngâm, cho đến một hôm thì nghe cứ lao xao nói về mình thế nọ, mình
là thế kia. Mình bảo tai mình nghễnh, sao trước mặt họ khen mình như
thế, sau lưng lại giấu vạc dầu thế kia.
Hôm nghe có mẹ nhắm nhe,
cái vụ silicon nữa mới hoảng, mình
gọi điện cho chị H nhà mình ở bên Úc kể lể, ấm ức với chị: gì thì gì chứ kể cả đứng trước ban thờ mong các Ngài làm
chứng, các Ngài giật tóc mai lôi tóc gáy cái loại ăn không nói có,
nó to là to giống to nòi, đang dưng ai lại làm cái trò mèo của người
thừa tiền à, có chết cũng không bao giờ bắt đàn ông người ta nhằn
phải hai cái cục rởm phình tướng lên thế, ngộ mà nó vỡ hiện nguyên
hình răm reo thì biết xoay mặt vào đâu hở zời. Nghĩ cũng tội mấy anh
nhà nào mà trót ăn phải món ấy. Hic!
Chị H cười khùng khục qua
điện thoại, của giời đã cho có gì phải ấm ức, đứa nào ăn thì nó
phải tự biết, chả lẽ ngu hết. Nghe xong lại cười khì, ừ nhỉ.
Anh bạn nói, mừng vì mụ có nhiều người quan tâm. Đồ khỉ, nói cho ma nghe. Trăm sự liền bà,
vạn sự liền bà, đàn ông có mỗi một cái sự, là sự đi hót tất cả
mấy cái đống rác các mẹ bày ra.
Về Việt Nam, đi trên phố
gặp những người phụ nữ xinh đẹp lại còn cực kỳ ngọt ngào với
chồng con, thèm rỏ rãi, đành bắt chước AQ, hồn ai nấy giữ, của ai
người lo, hơi đâu mà ngưỡng mộ.
Bảnh mắt nhìn qua cửa sổ, thu đã vàng rồi, lá thay màu trông óng ánh như những đồng tiền cổ, mà hóa thành tiền thật có phải long lanh nữa nhỉ, ngồi mơ ước đủ trò...
-------
Vừa xảy ra một vụ việc rất đáng cho lên giàn lửa, lão người Việt này là chủ nhớn ở bên Đức, công nhận lão tài ba nhưng hình như thất đức thì phải. Hôm trước mình đang loay hoay với đám nv ở ct, tự dưng lão nhảy qua mình vứt tọt cái bewerbung vào thùng rác, mình chưa kịp hỏi thì nghe lão lẩm bẩm: cái này của bà Việt Nam xin việc, anh xé vứt đi.
Mình ớ người, hỏi xem họ viết gì, lão bảo xin việc, chắc chắn thế, chả đọc làm quái gì.
Tra lão, lão bảo tránh xa ra, bọn Đức tuy thế nó dễ bảo, chứ người mình khi có chỗ đứng một chút là bắt đầu sinh sự, đòi hỏi. Lại ngạc nhiên, mình bảo: sao ông ác hơn Hitler thế, người mình xa quê không thương toàn đi thương cái giống lạc loài.
Lão trừng mắt: mụ chả biết gì, tôi bị 10 bà xin việc thì 9 bà rưỡi chăng dây rủ đi tình yêu rồi, phát khiếp, dính vào để mai mốt thành con ở cho các mụ ấy à. Chuyện chỉ có thế mà mình ghét lão cả tuần, đã thế, đợi đấy, vỏ quýt dày, móng tay kim cương nhé.
-----
ĐHM, nước Đức 16.10.2013
Đặng Hà My ơi, Tớ mừng cho Cậu ghê quá. Thường thường cứ mỗi buổi sáng tớ ngồi bên ly cafe mở latop ra lướt mạng, chẳng biết sao cafe ngon ghê và nhìn Hà My đẹp và trẻ hơn bao giờ hết. Chắc vì mừng vui với Hà My nên vậy. Tớ trong bụng nghĩ nhiều lần rồi, xin một bài thơ của Hà My mà "bình loạn" cho vui. Thế mà mấy cha Nhạc sĩ lại ẵm mất, làm sao bây giờ Hà My?. Xin chia Hà My một xíu niềm vui nha. Thân!
Trả lờiXóaKệ mấy tay ns nào đó, chỉ biết rằng tớ cũng đang cafe trưa và rất vui khi được Nguyễn Ánh Nhật chia sẻ, ta cùng uống vói nhau nhé. Cảm ơn ân tình của cậu.
XóaChúc mừng Cafe EM
Trả lờiXóaEm yêu chị Cát nhiều.
Xóa