
Bài đăng trên web Thủy Hướng Dương
http://thuyhuongduong.vn/vi/news/Nhat-nhanh-mang-ve/Dam-Da-m-ky-ngo-Da-ng-Ha-My-455/
DÂM ĐÀM KỲ
NGỘ
Truyện ngắn Đặng Hà
My
Tôi
nán lại rất lâu bên chùa.
Thói quen từ nhỏ,
hay theo cụ bà của tôi đi vãn cảnh, cụ thường kể cho tôi nghe sự tích
các chùa chiền xung quanh Hồ Tây.
Chiều nay...bước
chân người xa xứ, tôi lại về và đi thắp hương vãn cảnh các chùa ngày
trước cụ vẫn hay dắt tôi đi.
Ngày ấy, đường
từ Yên Phụ lên Nghi Tàm còn hoang vu lắm, cỏ rậm rì, có những rặng
táo mọc sum xuê ven hồ. Thời Pháp thuộc đã có miếu Hai Cô linh thiêng
mà những người dân gốc Hà thành và cả người Pháp cũng
biết.
Cụ tôi gốc người
Hà Nội, nói tiếng Pháp rất giỏi, lúc nào cũng minh mẫn. Những lúc
được đi cạnh cụ, tôi có cảm giác như đang được ở gần một pho truyện
từ cổ chí kim.
Cụ
tôi mất mấy năm rồi, nay đi một mình thấy trống
trải.
Tôi
dừng tại một ngôi chùa bên hồ Tây.
Sau khi thắp hương
xong, tôi đi dạo vòng quanh nghe tiếng chim cu gáy, ngắm những chú bướm
Tàu vờn trên các khóm hoa mẫu đơn đỏ, chợt nhớ tới câu thơ của Du Tử
Lê: Một góc vườn em, đỏ mẫu đơn
tôi...
Không
gian tĩnh mịch, nắng hoe hoe vàng lốm đốm rụng dưới
chân.
Tôi đi về phía
cánh cửa đóng, đó là cổng chính quay ra phía hồ Tây, nhưng chỉ mở
vào ngày rằm và mùng một, còn ngày thường thì khách đi lối
sau.
Quay ra hồ đón
từng lọn gió dưới vòm nhãn lâu năm, nhắm mắt và hít hương thơm tỏa
khắp không gian...
Phía
sau lưng tôi đứng là một chiếc am nhỏ của một nhà sư.
Cảm giác người mình đẫm mùi
hương nhãn.
Chợt có một người con trai nho nhã mặc áo dài khăn the như trong câu chuyện cụ tôi kể...khăn the áo xếp lượt là, khôi ngô tuấn tú một đàng hào hoa (đây là câu thơ của chính cụ tôi). Trên tay chàng trai cầm một quyển sách sờn gáy cuộn lại, tôi hồ là trong đó chỉ toàn chữ nho, cũng không lấy làm ngạc nhiên vì thỉnh thoảng người có căn đồng hay gặp những nhân vật thưở xa xưa, tôi cứng bóng vía nên lại lấy làm thích thú.
Chợt có một người con trai nho nhã mặc áo dài khăn the như trong câu chuyện cụ tôi kể...khăn the áo xếp lượt là, khôi ngô tuấn tú một đàng hào hoa (đây là câu thơ của chính cụ tôi). Trên tay chàng trai cầm một quyển sách sờn gáy cuộn lại, tôi hồ là trong đó chỉ toàn chữ nho, cũng không lấy làm ngạc nhiên vì thỉnh thoảng người có căn đồng hay gặp những nhân vật thưở xa xưa, tôi cứng bóng vía nên lại lấy làm thích thú.
Trong lung linh
chàng mỉm cười, tôi cũng cười nhẹ đáp lễ, thói quen này ít khi tôi
có - thường ngày va chạm với người phàm trần, tôi không tỏ vẻ ngoan
hiền như thế, mà có lẽ không phải do tôi, chắc do ngoại
cảnh.
Chàng trai vẫn im
lặng trìu mến nhìn, chúng tôi không nắm tay nhau nhưng có cảm giác bàn
tay tôi lọt trong tay anh ta.
Và
anh ta đưa tôi đi. Qua mấy khóm mẫu đơn đỏ, trắng, qua mấy bức phù điêu
có rêu phủ xung quanh.
Thấy cảnh phong
liêu trai nên tôi bèn rời anh ta ra xa một chút, thò tay vào
túi cầm chiếc máy ảnh tự động lên để
chụp.
Bỗng
như bị một luồng gió từ anh ta đẩy và hắt chiếc máy ảnh xuống
đất...màn hình máy rạn ra một đường, coi như toi cái
máy.
Bực
mình, tôi chạy về phía anh ta như bắt đền, mông lung như đang bơi trong
bụng mẹ, những tia nắng buổi trưa cuốn tròn tôi lại. Cụ tôi thường
bảo: đi đâu thì đợi qua chính ngọ hãy đi, giờ ấy các quan đang đi tuần
tiễu. Rõ ràng những lời ấy bây giờ lại văng vẳng bên tai
tôi.
Khi túm được áo
anh ta cũng là lúc thấy mình nằm gọn trong vòng tay người ấy, tôi còn
rõ cánh tay áo bằng vải thô màu nâu sẫm. Anh ta vẫn nhẹ nhàng, ánh
mắt sâu thăm thẳm, chỉ có thân hình là gầy,mình hạc, xương
xương.
Anh ta hỏi là sao
tôi không nhận ra anh ta. Tôi đáp lại là tôi với anh ta cách nhau cả
hàng thế kỷ, bây giờ có ai mặc trang phục như thế nữa. Anh ta bảo:
Nàng hãy nhìn lại mình xem.
Lúc này tôi hơi
choáng váng, như bị luồng men rượu và cồn phả vào mặt...lại thấy
mình mặc áo yếm màu vàng đỏ, váy đụp màu đen như ngày xưa trong
truyện Tấm Cám.
Mà lạ là sao có
cái màu vàng, đỏ, đen như màu lá cờ của xứ sở tôi tha phương hiện
nay?
Như
kỳ như ngộ, thật khó lý giải.
Chợt
thèm của chua như nàng Màu...sự cộng hưởng trên tần số và những cung
bậc của não bộ không thể giái thích, nếu giải thích lại hóa ra bịa
đặt, nói ra cũng rõ mình là đồ hoang
tưởng!
Anh ta
đưa ra một trái chanh màu vàng hái sau vườn, tôi ăn ngấu nghiến. Khi ăn
xong lại thấy râm ran như có rất nhiều kiến bò trong cổ. Khi anh ta nắm
lấy tay tôi thì những con kiến cũng biến mất, khi bỏ tay ra tức thì
lũ kiến như bám vào cổ tôi.
Lũ
kiến đen có thể chúng kéo ra từ gốc nhãn, hoặc bò ra từ một đám
cháy trong chùa cách đây mấy tháng.Tôi hoảng hốt ôm riết lấy anh ta.
Bỗng lòng nhẹ
nhàng như bơi trên hồ có những con thiên nga trắng ngà cổ xưa, những
chú sâm cầm màu nâu đen cổ lốm đốm trắng lội bên những tản sen thúng
thơm ngát.
Trời như tối sẫm
lại, trên vùng trăng ảo giác, những tiếng nói của rất nhiều huyền
thoại vọng về xôn xao.
Có
tiếng hát cất lên giữa không trung không xác định rõ hướng nào, không
phải tiếng hát của người, nghe như tiếng hát của loài tiên cá, như yêu
ma. Tôi quay ra hỏi chàng trai, anh ta nói: đó là tiếng hát của bọn
cáo chín đuôi.
Tiếng sóng vỗ
mạn một chiếc thuyền, đầu thuyền có dáng như rồng, trên
thuyền có bóng một người đàn ông với tà áo rộng bay phấp phới...
chiếc thuyền lướt rất nhanh, chỉ bỏ lại một tàng khói lãng đãng như
bay đuổi theo tiếng hát. Chàng trai bảo: thuyền nhà vua đi tìm nơi có
tiếng hát ban nãy.
Lát sau, lại thấy
mùi bùn kéo tới, hình như hắt lên từ đáy hồ, có 9 bóng con gái đang
múa trên chiếc thuyền mũi cong cong, những điệu múa cũng mờ ảo giống
những con rắn uốn lượn trong vòng quay của vũ trụ.
Tôi lại quay ra
phía chàng trai, lúc này anh ta kéo tôi lại và ôm tôi rất chặt, cuốn
lấy thân thể tôi, tôi thấy đê mê như mơ như tỉnh, cảm giác sung sướng
tột bậc. Khi tôi và anh ta cùng rướn người lên như trong vũ điệu
rắn...thì thấy bên tay trái sóng nổi lên như bão tố, chiếc thuyền
có 9 cô gái chòng chành rồi biến mất dưới lòng
hồ.
Tôi và anh ta rời
ra, nhìn nhau thở hổn hển, chợt nhớ là mình đang ở cổng
chùa.
Những tầng ánh
sáng lướt trên mặt hồ, chùa mênh mông, cửa như mở toang. Khói sương
huyễn ứa ra từng búp, từng lọn, như cầm như nắm được. Rồi tan dần,
lãng đãng như tính không diệu vợi của vô
tướng.
Tôi tỉnh táo lại,
thấy mình lại mặc thường phục hiện đại hàng ngày. Tôi nhìn chằm
chặp anh ta và đòi anh ta giải thích, hứa rằng sẽ tha tội cho anh ta
khi làm vỡ chiếc máy ảnh của tôi.
Anh ta xưng là con
trai nuôi thứ 10 của người đàn ông đã từng gọi trâu vàng hồ Tây trong
truyền thyết.
Tôi
hỏi tiếp:
- Tại
sao lại là con nuôi?
- Vì ông cụ chỉ có
9 cậu con trai, muốn gọi trâu vàng thì phải đủ 10 đứa. Ông nhặt được
tôi ở bãi sậy sau chùa bát giác và mang về nuôi là thành 10 đứa cả
thảy.
- Đủ 10
người có gọi được trâu không?
Anh ta
lấy tay vân vê mép quyển sách trên tay, đáp:
- Có gọi được, nhưng
lên được nửa buổi thì trâu chui tụt xuống lòng hồ, chắc vì ta không
phải con đẻ của người gọi.
Tôi cười
cười: - thế hóa ra truyền thuyết cũng bị lừa
à.
Anh ta giơ quyển sách
màu ố vàng và giải thích: Trong quyển sách này cũng nói rõ nguồn
gốc về sự tích các vành đai ven sông Hồng và phía tây thành nội,
sách này do một đạo sĩ tặng cho ta cùng chiếc áo nâu ta đang mặc trên
người.
Thấy tôi nhìn vào
chiếc áo vải thô có sợi rất thưa như nghi ngờ, có lẽ đó là thủ phạm
luồng gió ban nãy từ ống tay áo phóng ra làm rơi chiếc máy ảnh của
tôi, anh ta giải thích ngay:
- Màu nâu chiếc áo
này là kết tinh từ những ngôi mộ của các nhà tu và đạo
sĩ.
- Thế
sao nghe cả tiếng đàn, hát, múa?
- Hồ Dâm Đàm thưở
ấy quanh năm sương phủ, vùng đất này là linh khí của Đại
Việt.
Tôi bần
thần:
-
Vậy sao lại có
những cô gái múa trên thuyền?
Đáp:
Đáp:
-
9 người con gái
múa hát trên hồ Tây bị chìm thuyền đã kết duyên cùng 9 người anh trai
kia.
Tôi
cãi:
- Tại sao không là 10
mà là 9? Vả lại họ có cùng sinh thời với nhau đâu, theo tôi biết, 9 cô
gái kia là người của thế kỷ XX cơ mà.
Anh ta cười:
Anh ta cười:
- Thế mới là huyền
sử, huyền sử luôn là những điều rất trùng khớp và bí ẩn, ta mà
giải thích cho nàng thì phải mất cả trăm ngày. Cũng vì lẽ đó nên
người phương Bắc không thể yểm nổi bùa trên hồ Dâm Đàm, bởi khí thiêng
của ngàn năm đã hội tụ nơi này, kể cả ý tưởng toả phát trội của một
Trung tâm ẩn giấu.
Chàng trai vẫn nói
tiếp nhưng có vẻ vội vàng, âm thanh như gió thoảng:
-Nếu như đủ bộ thì
có lẽ chúng ta chưa chắc đã có cái duyên gặp này, bởi đó là sự tu
bồi từ quá khứ, và cần nhiều nhiều đời hay thế hệ sinh sống nơi
mảnh đất này mới thấu hiểu được cái tính thiêng trong
đó.
Giải thích tới đây
thì thấy chàng trai dường như mỏi mệt lắm, tôi cố tình với tay xin anh
ta quyển sách may ra có chút bằng chứng gì đó, nhưng tất cả bỗng mờ
dần, mờ dần như ẩn vào thân cây nhãn, chỉ còn lại những tán lá lao
xao.
Bàn tay vẫy như lời
xưa chào gửi
Cố đô về tràn
ngập bóng thiên lang…
Những đóa mẫu
đơn vẫn rung rinh bên vài chú bướm Tàu màu đen chấm trắng
đỏ, các trường phái tượng trưng khác nhau từ sự
toả sắc của chùm hoa dụ ong bướm tựu trung.
Trong phút xuất
thần từ truyền thống phương Đông, tôi thấy lòng cực kỳ thanh thản,
và bước ra khỏi chùa.
Tiếng chim cu gáy
giữa trưa hanh nắng như giọt thời gian đang rỏ từng giọt, từng
giọt...
"Chợt thèm của chua như nàng Màu...sự cộng hưởng trên tần số và những cung bậc của não bộ không thể giái thích..." - Giỏi thật! Chỉ cần viết đến thế thôi, là đủ... ngắn gọn mà nội hàm cao...
"Trời như tối sẫm lại, trên vùng trăng ảo giác..."
"Có tiếng hát cất lên giữa không trung không xác định rõ hướng nào, không phải tiếng hát của người, nghe như tiếng hát của loài tiên cá, như yêu ma..."
"Tiếng sóng vỗ mạn một chiếc thuyền..."
Chịu là... viết đẹp. Đẹp đến hoang đường... Huhu...
Thôi, Cỏ anh đi về... Chứ mà còn nấn ná ở đây thêm lâu chút nữa... thì Cỏ anh sẽ chết
------------------------------------
Jul 5, 2012 12:45 PM
Chị tặng HM bài thơ chị mới viết này. Mong em bình an nhé.
NGHÊU NGA..
------------------------------------
Jul 5, 2012 12:45 PM
Chị tặng HM bài thơ chị mới viết này. Mong em bình an nhé.
NGHÊU NGAO MỘT MÌNH
Cỏ dại thường lấn đầy vườn
Cây nhiều quả ngọt sâu thường phá chơi
Diều căng gió vút lưng trời
Phận trâu thì phải có người dắt đi
Cuốc kêu gọi bạn lâm li
Bao giờ tìm được bạn về tri âm?
Sông kia những tưởng âm thầm
Ngờ đâu cuồn cuộn đá ngầm bên trong
Ngàn đời lúa vẫn xanh đồng
Thức mùa hạt vẫn trổ bông trĩu vàng
Lá sen biếc giữa ao làng
Cóc con vừa thoát đáy hang lên chào
Lắng nghe hoa lá xôn xao
Tự dưng ta thích nghêu ngao…
Một mình…
thủy hướng dương
4.7.2012
------------------------------------
Đặng Hà My
Jul 6, 2012 12:12 AM
Em đọc bài này rồi. Toàn câu thâm thúy thôi. à, mà bài thơ Viết cho người đàn bà điên chị vết cũng hay, mong sao trong cuộc đời chúng ta không bao giờ gặp lại những kẻ đánh chết cái nết không chưa ấy. à, chị Vinh về rồi đấy, lại hẹn nhau nhé. Chữ nghĩa văn chương thơ phú cũng chỉ là một cuộc chơi đúng không chị, hì hì...chúng mình nhiều khi cũng vướng vào cái vòng khổ ải, có lúc lại thấy dở ương thế nào, he he....