Hắn gọi điện cho tớ, trách rằng mụ mải
tình iu tình báo mất tăm, bụng bảo dạ, thôi, tối nay sẽ không đi lang nữa, viết
một ẻn ti vui vui vậy.
Thằng bạn iu quái, vừa gặp nó cách đây 2 hôm, thế mà ngoa ngoắt đã lên giọng trách.
Thằng bạn iu quái, vừa gặp nó cách đây 2 hôm, thế mà ngoa ngoắt đã lên giọng trách.
Ok, mai thế nào nó cũng sẽ treo cổ tớ
lên khi đọc ẻn này.
Số là ông cụ thân sinh ra hắn bị liệt
một bên người, mọi vấn đề sinh hoạt cá nhân đều phải có người giúp.
Hắn chở tớ đến thăm cụ, ông nằm trên
giường, người nhỏ thó.
Biết hắn về, liền ra hiệu là ông muốn
đi vệ sinh, tớ nhìn nó, trong lúc này người ta chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt nhắc
nhở hoặc thần giao cách cảm.
Ui, nó
lờ, quay mặt ra cửa, chả biết ngóng ai.
Tớ cũng nhòm ra, bên ngoài vắng ngắt, trăm năm cô đơn.
Tớ cũng nhòm ra, bên ngoài vắng ngắt, trăm năm cô đơn.
Cụ ông lại ú ớ gọi:
- Cho bố… đi ngoài.
Cụ nhìn nó, nó nhìn
cụ?
Con chim cánh cụt bay ra từ lời đáp:
Con chim cánh cụt bay ra từ lời đáp:
- Chờ! (Câu này hay gặp khi người ta
vào cửa quan.)
Sau 3 lần như thế thì thấy cụ bà về,
hắn sướng rơn, cây đèn thần của Aladin đây rồi, nào ngờ, vị thần đèn chỉ mặt hắn
chửi:
- Tiên sư con với cái, ông ấy nuôi mày
lớn bằng sào bằng gậy, bây giờ nhờ cho đi ỉa mày cũng bảo chờ, tao không về
chắc mày để ông bĩnh ra quần à? Thảo nào con gái nó chạy hết, lấy ngữ này à, rồi
vợ đẻ cũng bắt chờ, con một ơi là con một.
Vừa nói bà vừa nhấc ông
lên.
Hắn loanh quanh giống hệt thằng ăn trộm
vừa đụng phải hàng khủng, len lén giúp ông, mắt kính âm 6 bậc của nó
trễ xuống mũi như sắp tuột, hàng mi chớp chớp tội nghiệp.
Tớ ngồi sát lại, dây máu ăn phần một
tay, thế mà nó vẫn cố ghé tai tớ thanh minh: - mụ giúp việc trước khi về quê
bảo đã tính toán kỹ càng rồi mà, theo chu kỳ, 3 hôm nữa mụ ấy lên đây thì ông
mới ị, vậy mà, lạy giời, 3 hôm nữa ông hãy thải!
Trời mưa là bệnh
của zời, yêu đương là bịnh của người trần gian, ông lại chả
chịu tuân theo qui luật tuần hoàn của bảng nguyên tố hóa học Mendeleev, bụng ông
đang như sông Hồng Hà réo, lại bón kinh
niên.
Nó, tuyệt đẹp, vầng trán mông mênh,
vài sợi tóc xòa xuống trán rất lãng tử, chỉ có thể so sánh với một bức
tranh, bức tranh cúi xuống, kính vẫn trễ, tất cả tri thức văn hóa đều dồn vào
giờ phút linh thiêng này…cạy cạy, gảy gảy…cần cù, miệt mài…những nốt nhạc theo
nhau rơi xuống...
Có thế chứ, suýt vỗ tay, tớ sướng như
điên, cái thằng môi đỏ da trắng như con gái, đang kiêu hãnh làm một việc đầy
nhân bản mà cũng rất nhân văn của một đứa con hiếu thảo!
Nheo
mắt ngắm nó, muốn cưới chồng nay tắp lự, hờ hờ…không chút trậm trễ, tớ động viên
ngay: đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ, gánh
nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha nhỉ!
Vừa lau chùi sạch sẽ cho bố xong, bỗng
thằng Hoan hối hả vào nhà nhờ hắn chở đến bệnh viện, hỏi vào làm gì, không
nói, Hoan cũng có quả (-6) thòng xuống mũi không kịp kéo lên.
Chiếc Toyota bất chợt lặng như tờ
khi rẽ vào bệnh viện nhi Thụy Điển, chẳng biết vào đó làm gì, nghe
mỗi câu nó khai lúc nãy: -đang giảng bài cho sinh viên thì nhận được tin nhắn cái Hường,
chả biết sự thể thế nào, biết gì mà nói.
Cả ba đứa gấp gáp đi vào
và dừng lại trước cái phòng người ta vừa chỉ cho thằng Hoan.
Cửa mở, cô y tá ngăn lại, 2 người phải
ở phòng ngoài. Có một mình thằng Hoan được vào phòng trong.
Cánh cửa đóng lại vội
vàng.
15…30 phút trôi qua, ngột ngạt.
Chờ lâu quá, cả hai cùng sốt ruột, ông bạn yêu của tớ nhất định chỉ tin chân lý trong ấy là thiên đàng nên thằng Hoan mới ở lâu như vậy.
Chờ lâu quá, cả hai cùng sốt ruột, ông bạn yêu của tớ nhất định chỉ tin chân lý trong ấy là thiên đàng nên thằng Hoan mới ở lâu như vậy.
Sốt ruột đồng hành với tò
mò, hắn bỗng khom người xuống, nhòm vào lỗ khóa của cái cửa thiên đàng
ấy, dưng thấy nó quay
phắt ra, mặt không còn hạt máu, chiếc kính lăn toạch giữa sàn.
Trong kia, có tiếng cô bác sĩ: mười
phân rồi, nào…1…2…3…
Nó lấy tay bịt một tai, một tay nhặt
kính, miệng cằn nhằn:
-Thằng dở hơi, thế mà
không báo với mình một câu, ích kỷ quá!
Kết chuyện, tớ chỉ biết có mỗi một
điều chắc chắn: cả hai thằng chưa lấy vợ lần nào. Còn cái Hường là mẹ trẻ của thằng Hoan.
27.11.2011 Đặng Hà My
22:46 28-11-2011
Hai thằng kia nó có đẻ đâu, hay nó cũng nhầm. Rõ ràng thằng Hoan bẩu đấy là BV nhi Thụy Điển.
Rồi, h..
22:46 28-11-2011
Hai thằng kia nó có đẻ đâu, hay nó cũng nhầm. Rõ ràng thằng Hoan bẩu đấy là BV nhi Thụy Điển.
Rồi, hôm nào dắt 11 đứa con đến khoe thành tích với lão, chuyên đi chọc ngoáy nhớ He he, tiểu thư ơi Lão bây giờ hom hem lắm rồi, không còn sức để mà đi chọc ngoáy được nữa đâu, bây giờ Lão toàn dùng miệng và lưỡi thôi (he he gọi là võ mồm ấy mà )
Bình luận riêng ------------ Mình tạm dịch cái riêng tư với bình luận riêng kia như là: Hà Mi ơi em văn em hay thơ em cũng ..
Bình luận riêng ------------ Mình tạm dịch cái riêng tư với bình luận riêng kia như là: Hà Mi ơi em văn em hay thơ em cũng tuyệt quá,cái ảnh minh họa mới ấn tượng làm sao,anh đây mới hai mươi lăm tuổi,hic chúng mình làm wen nhé chúc em thơ hay và mãi xinh nhé hi hi