Tự dưng mấy hôm nay dở hơi thế nào đọc bài viết về hiểm họa Talawas của lão Thuận Nghĩa mình lại bị cuốn vào đấy. Mà lão này cũng rách việc, chuyện của mình chả phải đi đâm đầu cãi nhau hộ cái sự ghen tuông của mấy mụ đàn bà. Talawas đâu chỉ có riêng Phạm Thị Hoài, đó là một nhóm thành viên toàn đàn ông thứ xịn điều hành đấy chứ !Nhưng cũng khổ, nhìn thấy các lão chồng dấm dúi bằng Email, điện thoại với bà Hoài nên các mẹ lồng lên, vì chồng bà ấy có biết tiếng Việt quái đâu nên các lão cứ trao đổi thoải mái, các mẹ nghĩ ngay là bà này dụ chồng mình. Chả biết thật giả thế nào nhưng tớ cũng có mấy đứa bạn đang gặp phải chuyện này. Dòm thấy chồng mình ảo tưởng bỏ bê gia đình theo Talawas mà viết với lách! bây giờ nghĩ cũng khổ mấy lão chồng bị vợ chửi quá trời, đếch có ai bênh! Hi, cho chết, lệnh ông không bằng cồng bà nhé!Thế là cãi nhau…Hay thật đấy, ai cũng cho mình là đúng, cái tôi nào cũng to như ông TRỜI. Cứ như là câu thơ của bà Huyện Thanh quan vậy :
“ cỏ cây chen đá lá chen hoa ... „ -Lạ thật ,cái giống hữu sinh (cỏ cây ) lại lấn át cái vô sinh (đá ). Mặt khác, cái thô lậu hơn là (lá ) lại lấn át cái tinh tế hơn (hoa ) (Theo bút pháp của ham muốn-ĐLThúy ). Mà tớ nghĩ thì qué đúng sai giề, chả ảnh hưởng mẹ gì đến hòa bình thế giới cả .
Tớ là cái loại chả đến đầu đến đũa, nhưng thỉnh thoảng hơi ngang ngược tẹo thôi. Mặc dầu từ hồi nhỏ, bố biết tớ cũng ứ thích nói nhiều, cứ im lặng nhìn nhận sự việc rồi ghim lại, lúc ấy mới cãi, mà cãi cũng ra trò. Có lần bố tớ bị bức xúc, bàn với mẹ (loanh quanh thế nào tớ nghe được), bố nói: Hình như con HM nhà mình nó là yêu tinh ấy bà ạ, hôm nào bà lấy lá chuối tươi rải xuống dưới chiếu xem có đúng không? Mẹ hỏi: Làm sao biết được? Bố tiếp: nếu đúng thì sáng hôm sau lá chuối nó xém lại như bị cho vào chảo rang (hiện tượng nhiễm khí độc ), thì bà phải tìm thầy giải cho nó chứ sao. (Lớn lên tớ mới biết bố theo sự tích của bà Hồ Xuân Hương, vì bà cũng ghê gớm lắm, bị ông chồng lót lá chuối xuống giường để thử. Sáng hôm sau không những lá chuối bị vứt ra ngoài cửa mà ông chồng còn bị bà chửi té tát một trận). Còn tớ, đêm ấy, rõ ràng biết có lá chuối rải dưới giường, nhưng cũng kệ, vì nghĩ có lẽ mình bị yêu tinh nó ám thật, nếu bố mẹ cứu mình thì càng may. Tớ ngủ thiếp đi lúc nào không biết …Trong mơ, tớ thấy mình phiêu diêu tới 1 gốc chuối già …Tớ kéo quần xuống …ngon lành giải quyết cái sự “buồn „…Thấy âm ấm trong chăn.. .Sáng ra tá hỏa tam tinh, mọi người mới biết là tớ "dấm đài". Từ đó chả ai nói gì tớ nữa .
Hôm nay chủ nhật, định đi xem con bạch tuộc ( bóng đá ) Paul ở Oberhausen, mới ngớ ra là ngày nghỉ, các nơi đóng cửa hết. Buồn như trấu cắn .Vào lướt Web… đọc tin nghệ sĩ Ymoan bị ung thư giai đọan cuối, những dòng chia sẻ của mọi người… xúc động quá, tớ cũng rất yêu tiếng hát dân dã đặc chất Tây nguyên của ông .
Quanh quẩn, xem bác Trần Mạnh Hảo có bài nhạy cảm không. Rồi ngó vào hội nhà văn Vn …Thì ra lại vụ đại hội nhà văn Vn vừa rồi, lão Hữu Thỉnh bị chửi quá trời, tớ cũng thấy tội cho lão, già rồi, ăn chả ăn được, chơi cũng hết mẹ nó đát rồi. Thế mà nhiều năm lão cũng bao bọc cánh thành viên, xin kinh phí tài trợ cho chúng nó, để cho chúng có tí vào ruột mà sáng tạo. Bây giờ chúng chửi lão là ham quyền cố vị, tớ nghĩ lão ấy mà không ngồi đấy nữa thì có lẽ khối gia đình tan cửa nát nhà, vì cái nghiệp văn chương là phải “đầu bù răng bựa„suốt ngày chữ với nghĩa có ra tiền đâu, rồi về chồng con nhếch nhác, vợ con đói rách …Biết than ai. Bây giờ cứ xâu xé vào chửi lão ấy, thằng thì ra mặt, thằng thì thập thò như con thò lò 6 mặt, chả thấy thằng nào lên tiếng bênh lão ấy cả. Ô! như lão lại hay, ai cũng hiểu mà mình lão có hiểu cũng kệ mịa chúng mầy, làm đếch gì ông, he he:
“Tôi cứ tưởng tốt với nhau bao nhiêu cũng còn chưa đủ
Nhưng không phải, trời ơi, cuốc kêu không phải thế.
Giếng nước than lắm kẻ chao chân
Khu vườn than: có những con sên ngấp nghé lên trời... „ -HThỉnh-
Như tớ mà lại thấy sướng, có ít tiền tích cóp về VNam, ra phố (nhà tớ ở phố Hàng Chiếu ), thấy 2 người ăn mày, tớ cho họ mỗi người 20 ngàn. Sáng hôm sau, đi ăm phở, tự dưng vừa ra cửa đã thấy khoảng 10 người như xếp hàng sẵn như từ ngàn xưa…nheo nhóc …khổ sở. Tớ định cho tiền, thì em gái tớ giật lại nói :“Chị mà cho thì ngày mai nó kéo đến chật cửa đấy!„. Tớ vẫn cho mỗi người 5 ngàn, và kèm theo môt câu rất chi là bề trên :“Thôi, các bác còn đủ tay chân đi mà làm ăn, đừng có đi ăn xin nữa, mai tôi không có cho nữa đâu nhé „.
Và như thường lệ, sáng hôm sau tớ lại đi ăn sáng. Ôi trời ơi! Họ không đứng trước cửa nhà tớ nữa, mà họ đứng rải rác quanh phố, tớ đi từ đầu phố đến cuối phố, họ lạy tớ như tế sao, tuyệt nhiên không có 1 ai xin tiền tớ nữa.Tự dưng thấy mắt mũi cay xè, chả biết hạnh phúc hay đau khổ nữa …Nghĩ đến cái triết lý của nhà Phật cũng nhiều điều thâm thúy .
Chán, lại vào xem tập thơ của bác Tạo mới xuất bản …
Vừa lúc, có anh chị gần đó qua chơi ...hỏi tớ đang làm gì. Tớ bảo đang xem thơ. Chị ấy hỏi : “thế em định làm thơ nữa à „ Tớ :- có vài bài rồi, nổi hứng định làm thêm, nhưng bây cứ nghĩ đến thời buổi mạng, chả còn chất lượng nữa, còn các ngôn từ hoa mỹ hay tột đỉnh thì các bậc tiền bối họ làm hết rồi, mình sánh làm sao được. Em thì lại có tính ngó vào thơ người ta rồi thấy hay hay là lại nghĩ đến chuyện nặn nặn véo véo cho thành của mình, thấy không trung thực nên bỏ. Nếu mê viết quá chắc phải tìm thầy học hỏi thôi, thầy cũng phải cho ra thầy, lần trước em thấy có đứa bạn, nó có ông thầy dạy nó làm thơ, con bé trông cũng kháu phết, ông ấy bảo muốn làm thơ được phải hóa thân vào nhau, thơ mới bay, mới thăng được chị ạ, thế các bác nhà thơ toàn thế hở chị?
Nói đến đây, tự dưng thấy chị sa sầm mặt, chả hiểu sao.
Ông chồng của chị, cũng dân nhà thơ. Tranh thủ lúc có tớ ở đó, chị nũng nịu :“Anh ơi, anh cũng là nhà thơ, mà chưa bao giờ anh viết nổi cho em một câu thơ. Đấy! ông Tạo đấy ,người ta còn viết tặng được hẳn một tập thơ “em đàn bà „ để ca ngợi người người yêu…
Chị đang nói thì anh chồng gắt : “thế cô còn muốn gì nữa đây ?„
Chị vợ tiếp một hồi như để tranh thủ trút bức xúc :
- Em nói thật, anh thấy không, cũng là cái “ đàn „ ấy cả ! Của người ta thì ra hoa ra thơ… của em thì cứ như … là xổ số cào! Anh mà không nâng niu gìn giữ thì liệu hồn anh đấy, đừng tưởng em không biết mấy thằng Tây là rất chiều phụ nữ đâu nhé, có điều …ăn rau muống quen rồi, nên em không thích thay đổi khẩu vị thôi !
Anh chồng tình tứ nháy mắt với vợ (chắc là sĩ diện với tớ ), dỗ dành: “Em không biết đấy thôi , em còn đáng yêu hơn tất cả những câu thơ cộng lại, thì làm sao anh viết nổi, mà viết cho người khác là giả bộ thôi, em đây mới là thật, he he…
Ôi chao …Rồi lão hôn vợ chụt 1 cái, hỏi:“ em ơi,hôm nay em nấu món gì đấy ?„ (Câu này theo tớ đúng là đậm chất thơ), hi…
Bên cạnh, chị vợ đấm lưng chồng thùm thụp đỏ mặt như gái vừa về nhà chồng … Tớ ngẩn ngơ nhìn (cái )hạnh phúc của họ, đơn sơ thế, dịu dàng thế, dịu dàng không chịu nổi thế kia nhể. Còn cãi cọ gì nữa.
- ÔI THẬT ĐÚNG! ĐÀN BÀ ….
Germay 08.08.2010
Đặng Hà My
.
Botay.com với nhà cô mà mẹ chị bảo Hà Mi là Hì Ma đấy
Nơi đất khách quê người vui em nhé !
Chả phải là riêng mẹ mới "ôi thật đúng..đàn bà.." đâu, như cánh tớ cũng vậy thôi. Như chính tớ đây cũng vậy, nhiều lúc chẳng dám ..
Chả phải là riêng mẹ mới "ôi thật đúng..đàn bà.." đâu, như cánh tớ cũng vậy thôi. Như chính tớ đây cũng vậy, nhiều lúc chẳng dám ước gì cao sang, chỉ dám ước mình được là góc chuối trong mơ của "mụ" HM mà còn không được..chán thế đấy he he.....
(Tản văn rất hay, cách viết rất đời, tự nhiên như một dòng chảy của tâm tư. Cứ bút pháp và phong cách kiểu này, không cần gì "dao to búa lớn" của cánh Ông Thỉnh. Hà My sẽ tạo được một phong cách "văn đời" rất hấp dẫn và thú vị đấy- thật lòng)
Thằng Tiểu Tốt